Đọc mấy dòng trên diễn đàn cũng thấy đồng cảm, tuy mình không phải là một chủ quán Net nhưng nhà mình cũng làm quán Net phòng máy thân thiện VNG. Những sự việc mà tác giả trải qua thì hầu như ai làm quán game cũng vậy. Mỗi người mỗi cảnh nên cứ đọc cho thấu chút nha!
Cho tới giờ này, ngồi đây ngẫm lại. Đã gần 30 cái xuân xanh. Cũng từng bôn ba làm đủ mọi ngành nghề. Mồ hôi có, nước mắt có và cả những sai phạm lỗi lầm có. Vượt qua hết, để rồi làm lại cuộc đời bằng việc gắn bó với nghề kinh doanh Net.
Tưởng chừng như cuộc sống sẽ cứ êm ả trôi qua. Nhưng thực sự, làm rồi, ngấm rồi, khi đó mới nhận ra mình có lỗi nhiều quá. Cũng là 1 công việc, nhưng sao bạc bẽo và phũ phàng quá. Bạc bẽo với ba mẹ, bạc bẽo với vợ con, bạc bẽo với bạn bè, hình ảnh xấu trong mắt người khác. Dường như làm Net là 1 cái tội. Xã hội thì nghĩ rằng nó xấu xa lắm vì lôi kéo con em họ cắm đầu vào game, net rồi bỏ bê việc học hành (Xin lỗi, nó éo chơi Net có khi nó quay sang chơi đá, chơi ke, đua xe ý). “Tôi xin lỗi xã hội”
Bạn bè thì dần dần quên đi 1 đứa bạn vì đã rất lâu rồi, rất nhiều lần rồi nó gọi điện có, nó tới nhà rủ rê có nhưng có bao giờ nó đi được đâu. Vì công việc mà! Chẳng phải vì tiếc tiền không dám bỏ đi chơi, đi nhậu cùng bạn. Đơn giản vì ham vui đóng cửa, nghỉ quán thì khách quen, khách ruột nó không có chỗ chơi, nó sang quán khác (quanh đây thiếu quái gì quán Net cho chúng nó ngồi đâu). Vậy thì sẽ mất khách, mất mối kiếm ăn (lại phải tìm cách mà từ chối khéo). “Tao xin lỗi chúng mày”.
Lập gia đình, sinh con đẻ cái. Lễ Tết, Hội hè người ta cho con đi chơi, đi nghỉ. Làm Net nó lại là những ngày doanh thu tốt hơn chút (cố cày kéo để trang trải nợ nần). Vậy là lại khất với con, khất với vợ. Thôi thì lý do này nọ, mấy ngày này người ta đi đông lắm, mình đi làm gì cho mệt người. Bao giờ khấm khá chút bố cho các con đi chơi xa nhé, chồng sẽ đưa vợ đi chỗ này chỗ kia nhé. Vẫn khất và vẫn hứa xong rồi để đó. Thương con, thương vợ nhưng biết làm sao giờ, cái Nghiệp rồi gia đình tôi ơi. “Bố xin lỗi, chồng xin lỗi”. Cũng được bố mẹ cho ăn học như người ta. Người ta thì ngành này, ngành nọ, những dịp lễ Tết đưa bố mẹ đi chơi, đi nghỉ. Chủ tiệm net cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng nghỉ rồi, đi rồi, về lại là những chuỗi ngày kéo lại những khách quen xưa kia mà mình vô tình để mất. Mà có phải là cứ kéo lại là được đâu. Thôi đành để thư thư một thời gian nữa vậy. “Con xin lỗi ba mẹ”.
Giờ mà tài chính vững mạnh, khỏi cần hiểu biết CNTT. Bụp phát làm cái mặt bằng vài trăm m2, bắn sang Cty máy tính tiền tỷ là bạn đã thành Trùm khu vực về kinh doanh Net. Thuê nhân viên 100% thế là chỉ việc đêm đêm nằm đếm tiền, ngày ngày lượn lờ café, nhậu nhẹt thảnh thơi thoải mái. Tóm đi tóm lại nhiều cái tóm là làm cái nghề Net này tài chính mà không mạnh thì tự buộc, tự giam bản thân mình. Tự biến mình thành kẻ có lỗi.
Tâm sự chủ quán net |
Tưởng chừng như cuộc sống sẽ cứ êm ả trôi qua. Nhưng thực sự, làm rồi, ngấm rồi, khi đó mới nhận ra mình có lỗi nhiều quá. Cũng là 1 công việc, nhưng sao bạc bẽo và phũ phàng quá. Bạc bẽo với ba mẹ, bạc bẽo với vợ con, bạc bẽo với bạn bè, hình ảnh xấu trong mắt người khác. Dường như làm Net là 1 cái tội. Xã hội thì nghĩ rằng nó xấu xa lắm vì lôi kéo con em họ cắm đầu vào game, net rồi bỏ bê việc học hành (Xin lỗi, nó éo chơi Net có khi nó quay sang chơi đá, chơi ke, đua xe ý). “Tôi xin lỗi xã hội”
Bạn bè thì dần dần quên đi 1 đứa bạn vì đã rất lâu rồi, rất nhiều lần rồi nó gọi điện có, nó tới nhà rủ rê có nhưng có bao giờ nó đi được đâu. Vì công việc mà! Chẳng phải vì tiếc tiền không dám bỏ đi chơi, đi nhậu cùng bạn. Đơn giản vì ham vui đóng cửa, nghỉ quán thì khách quen, khách ruột nó không có chỗ chơi, nó sang quán khác (quanh đây thiếu quái gì quán Net cho chúng nó ngồi đâu). Vậy thì sẽ mất khách, mất mối kiếm ăn (lại phải tìm cách mà từ chối khéo). “Tao xin lỗi chúng mày”.
Lập gia đình, sinh con đẻ cái. Lễ Tết, Hội hè người ta cho con đi chơi, đi nghỉ. Làm Net nó lại là những ngày doanh thu tốt hơn chút (cố cày kéo để trang trải nợ nần). Vậy là lại khất với con, khất với vợ. Thôi thì lý do này nọ, mấy ngày này người ta đi đông lắm, mình đi làm gì cho mệt người. Bao giờ khấm khá chút bố cho các con đi chơi xa nhé, chồng sẽ đưa vợ đi chỗ này chỗ kia nhé. Vẫn khất và vẫn hứa xong rồi để đó. Thương con, thương vợ nhưng biết làm sao giờ, cái Nghiệp rồi gia đình tôi ơi. “Bố xin lỗi, chồng xin lỗi”. Cũng được bố mẹ cho ăn học như người ta. Người ta thì ngành này, ngành nọ, những dịp lễ Tết đưa bố mẹ đi chơi, đi nghỉ. Chủ tiệm net cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng nghỉ rồi, đi rồi, về lại là những chuỗi ngày kéo lại những khách quen xưa kia mà mình vô tình để mất. Mà có phải là cứ kéo lại là được đâu. Thôi đành để thư thư một thời gian nữa vậy. “Con xin lỗi ba mẹ”.
Giờ mà tài chính vững mạnh, khỏi cần hiểu biết CNTT. Bụp phát làm cái mặt bằng vài trăm m2, bắn sang Cty máy tính tiền tỷ là bạn đã thành Trùm khu vực về kinh doanh Net. Thuê nhân viên 100% thế là chỉ việc đêm đêm nằm đếm tiền, ngày ngày lượn lờ café, nhậu nhẹt thảnh thơi thoải mái. Tóm đi tóm lại nhiều cái tóm là làm cái nghề Net này tài chính mà không mạnh thì tự buộc, tự giam bản thân mình. Tự biến mình thành kẻ có lỗi.
(Theo kynanggame - Tâm sự quán nét từ ChiếnCa)
ConversionConversion EmoticonEmoticon